Đạo cô Vương Phi
Phan_3
Vì sao nàng lại có cảm giác dưới tình huống mình không hề phát hiện, nàng đã thân bất do kỷ rơi vào trong một trận phiền phức lớn?
"Mời vương phi rửa mặt."
Tiếng của nha hoàn lại kéo suy nghĩ của nàng về.
Từ Ngọc Mẫn đứng dậy xuống giường, trong một chớp mắt vừa nhỏm dậy sắc mặt liền cứng đờ, một dòng nước ấm từ trên người ngoằng nghèo chảy xuống. . . . . . . . . . . . Quý Thủy của nàng đến.
Trước đây luôn có đau đớn nhắc nhở, lần này lại im hơi lặng tiếng mà tới như vậy, nàng hoảng hốt nhớ lại có vài nữ tử sau khi thành thân, chứng đau bụng kinh luôn có trước đó sẽ biến mất, giờ nghĩ đến, hẳn là mình cũng như thế.
"Ngày đó của ta đến rồi, lấy chút quần áo sạch sẽ để thay." Từ Ngọc Mẫn có chút xấu hổ dặn dò.
Có nha hoàn lên tiếng trả lời rồi đi làm việc.
Từ Ngọc Mẫn yên lặng để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, lúc các nàng lấy xiêm y ra muốn nàng thay thì nàng mở miệng nói: "Lấy áo đạo cô đến."
". . . . . . Ta chỉ không quen mặc thứ quần áo lụa là gấm vóc rề rà này."
"Nhưng đây vốn là quần áo của nàng."
"Đây không phải là quần áo của ta." Nàng không muốn giải thích nhiều, lúc hai người thân thiết, khác thường của hắn khiến nàng sinh lòng cảnh giác.
Từ xưa hoàng gia đều có nhiều biến hoá kỳ lạ, đó là thế giới của Long Thần Dục, mình vẫn nên rời đi, bởi vậy nàng không có ý muốn tham gia.
Long Thần Dục vô cùng ngây thơ nói: "Mẫn nhi không thích, ta bảo người ta may cho nàng thứ khác." Xem ra quả nhiên Từ phủ trực tiếp tống luôn của hồi môn của Từ Ngọc Dung cho Từ Ngọc Mẫn, không hợp với sở thích của nàng cũng là đương nhiên.
Từ Ngọc Mẫn cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
"Nàng ngủ lâu như vậy, nhất định đã đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Dưới ánh nhìn chăm chú trong suốt ngây thơ của hắn, Từ Ngọc Mẫn lại theo bản năng rùng mình một cái, nàng không muốn tham gia thế giới của hắn, cũng không muốn hắn quấy nhiễu sinh hoạt của bản thân, nhưng tình hình hiện nay lại làm cho nàng rơi vào một kết cục khốn khổ.
Hoặc là vạch trần, hoặc là phối hợp.
Nàng không thể vạch trần, lại không muốn phối hợp. . . . . .
Bị Long Thần Dục lôi kéo đi tới nhà ăn, trong lòng Từ Ngọc Mẫn không khỏi thở dài, đó là một nam nhân mạnh mẽ bá đạo, nàng không xác định mình thật có thể toại nguyện thoát khỏi hắn, thoát thân khỏi cái vũng lầy kinh thành này hay không.
"Mẫn nhi đừng vì chuyện quần áo mà mặt mày ủ dột, quần áo mới sắp may cho nàng ta đã yêu cầu làm theo sở thích của nàng, " thấy nàng rầu rĩ không vui, Long Thần Dục cười nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm trang nói: "Nàng mặc áo đạo cô cũng rất đẹp."
Thấy hắn khen ngợi thản nhiên như thế, Từ Ngọc Mẫn hơi sửng sốt, tiện đà cười nhạt nhẽo.
Long Thần Dục quay đầu liền nói với người hầu đi theo phía sau: "Ngày mai bảo người ta nhanh tới may quần áo cho vương phi."
"Dạ” người hầu cúi đầu lên tiếng trả lời.
Từ Ngọc Mẫn vốn muốn chối từ, nghĩ một chút, cuối cùng chẳng nói gì. Thôi, quần áo vẫn cứ nên may, dù sao nàng cũng không muốn mặc quần áo của Từ Ngọc Dung, hắn đối xử tốt với nàng là một chuyện đáng mừng, điều này cũng không có gì không tốt.
Thức ăn trên bàn phong phú tinh xảo, nhưng Từ Ngọc Mẫn lại không có khẩu vị, chỉ miễn cưỡng dùng một chút, rồi buông đũa bạc xuống.
"Mẫn nhi không thích thức ăn này sao?"
"không phải, chỉ là đã no mà thôi."
Long Thần Dục "à" một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu dùng cơm.
Đợi hắn ăn no rửa tay súc miệng xong, Từ Ngọc Mẫn mới cùng hắn rời khỏi nhà ăn.
Hai vợ chồng tản bộ trong viện, rồi mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngay khi người hầu vừa rời khỏi phòng, Long Thần Dục không nói hai lời, xoay người liền đè lên người thê tử.
Từ Ngọc Mẫn vươn tay chặn lồng ngực hắn, mày nhíu lại, nói: "Ta đến ngày đó."
Long Thần Dục biến sắc, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng.
Từ Ngọc Mẫn bình tĩnh nhìn lại.
Trầm mặc một lát, vẻ mặt Long Thần Dục xanh mét vén màn xuống giường đến phòng tắm.
Từ Ngọc Mẫn nằm quay mặt vào trong, môi khẽ cong lên, tâm tình vô cùng tốt.
Rất nhanh, Long Thần Dục trở lại giường, rầu rĩ không vui.
Thê tử mới cưới ở bên cạnh mình, toàn thân lửa nóng của hắn lại không có biện pháp phát tiết trên người nàng, càng nghĩ càng tức giận. Nếu chưa biết đến mùi vị nhục dục cũng thôi đi, ngay sau ngày nếm được cảm giác mất hồn thì nàng lại đến ngày, quá là mất hứng.
Ánh mắt đảo trước sau cao thấp, nhìn nhìn nàng nằm đưa lưng về phía mình, mày Long Thần Dục khóa chặt. Tất nhiên Từ Ngọc Mẫn nghe được hắn hô hấp nặng nề, bất quá, lúc này chút khẩn trương nàng cũng không có, thậm chí còn có vài phần đắc ý vui sướng khi người gặp họa.
Long Thần Dục nhịn lại nhịn, cuối cùng tay mò về phía thê tử, một tay túm lấy nàng kéo vào lòng, bàn tay to giống như có lửa, chui vào trong vạt áo của nàng, dao động không kiêng nể gì.
Từ Ngọc Mẫn kinh hãi, "Vương gia, không thể. . . . . ." Sao hắn lại chẳng kiêng dè?
Long Thần Dục thở hổn hển bên tai nàng, ghé sát vành tai nàng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: "không thể chạm vào nơi đó, chẳng lẽ nơi khác cũng không thể chạm vào, hử?"
Từ Ngọc Mẫn cảm thấy hoảng hốt, lại không biết phải đối phó với tình hình này thế nào.
Tay Long Thần Dục dùng sức nắm lấy một bên của nàng, cúi đầu cắn lên đầu vai trắng như ngọc của nàng một ngụm, nhận thấy thân mình nàng run lên rõ ràng, khóe miệng trương lên một nụ cười tà, đột nhiên dùng sức kéo tay nàng qua.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu liếc mắt một cái Từ Ngọc Mẫn cũng không có.
Lúc tay bị hắn mạnh mẽ đặt lên trên một vật thì Từ Ngọc Mẫn cảm thấy lòng bàn tay như bị thiêu đốt, theo phản xạ định rút về, bất đắc dĩ lại bị hắn liều chết đè lại.
"Dùng tay giúp ta. . . . . . Nếu không ta liền. . . . . ." hắn tràn ngập ác ý cắn một chút lên môi nàng, "Dùng chỗ này để hạ hỏa."
hắn nhớ rõ ngày ấy nhìn thấy nữ tử dùng cách này để lấy lòng nam nhân, rất rõ ràng, tuy biết nữ tử đàng hoàng hẳn sẽ không chịu như thế, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng bất chấp mặt mũi của nàng rồi.
Từ Ngọc Mẫn xấu hổ và giận dữ muốn chết, liều chết mím môi.
"Ngoan, cầm lấy. . . . . ." hắn nhỏ giọng tràn ngập mê hoặc, hướng dẫn tay nàng giải tỏa dục vọng cho mình. Cuối cùng, dục vọng của hắn phóng thích trong tay nàng.
Theo tục lệ, ngày thứ ba cô dâu sẽ về nhà lại mặt.
Lại mặt? Hừ!
Chỉ sinh, chưa bao giờ nuôi dạy, không việc gì liền hoàn toàn quên mất nàng, khi có việc liền đổ trách nhiệm bắt nàng gánh, nàng khẳng khái đồng ý xuất giá đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lúc trước từng nói đoạn tuyệt quan hệ với Từ gia, nàng không thích tự vả miệng mình.
Mặc dù Từ Ngọc Mẫn không tình nguyện, nhưng đây là lễ tiết lớn, hoàng gia không thể mặc nàng tùy hứng, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ cùng ngồi xe ngựa với Long Thần Dục về lại mặt.
Trong phủ Bình vương, nàng mặc thế nào không ai dị nghị, nhưng ra cửa gặp khách, phải mặc cho phù hợp với thân phận của nàng, mặc dù không cần mặc lễ phục rườm rà, nhưng cũng phải gấm vóc lụa là trang sức quý giá.
Bình vương tuấn tú hơn người, Bình vương phi xinh đẹp trong trẻo thoát tục, hai vợ chồng sóng vai đứng cạnh nhau giống một bức họa tốt đẹp. Từ Thường Lễ ra cửa phủ nghênh đón nhìn vào trong mắt, trái tim đập mạnh và loạn nhịp một chút. Nếu bốn năm trước Bình vương không xảy ra việc ngoài ý muốn, nay nữ nhi hẳn đã có hạnh phúc, thế mà. . . . . .
"Cựu thần tham kiến Bình vương, Bình vương phi."
"Xin nhạc phụ đại nhân mau đứng dậy."
"Tạ vương gia."
Chương 4:
Sau khi hàn huyên, đoàn người vào phủ.
Trước là quốc lễ sau là gia lễ, cũng chỉ có hôm nay vợ chồng Từ Thường Lễ mới dám nhận lễ của thân vương đương triều. Qua hôm nay, cho dù vai vế đã định, nhưng quân thần vẫn khác biệt.
Nữ nhi lạnh nhạt, vợ chồng Từ Thường Lễ xem vào trong mắt, trong lòng chỉ đành chua sót, đại nữ nhi ủ xong rượu đắng lại bắt tiểu nữ nhi phải uống, đối mặt với tiểu nữ nhi chưa bao giờ nuôi dưỡng này, trừ áy náy bọn họ cũng chỉ có thể áy náy.
Đưa Từ Ngọc Mẫn trở về nội viện, chia theo thứ tự lớn nhỏ ngồi xuống, Từ phu nhân có chút co quắp nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nữ nhi, nhất thời không biết nên nói gì.
Từ khi nữ nhi trở về nhà, đây là lần đầu mẹ con các bà gặp riêng nhau, trước khi xuất giá nữ nhi phải học nhiều lễ nghi quy củ, trừ lúc vội vàng gặp mặt một lần, bà vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện cùng nữ nhi.
Lúc này có cơ hội, bà lại càng không biết phải nói gì.
"Mấy năm nay con sống bên ngoài có tốt không?" Giọng của Từ Phu Nhân khó nén khẽ run, năm đó bị bắt phải đưa tiểu nữ nhi rời phủ, vẫn là nỗi khổ riêng trong lòng bà. Nhìn đại nữ nhi hầu hạ dưới gối liền nhịn không được đem tất cả lo lắng cho tiểu nữ nhi đổi thành yêu thương tập trung lên người đại nữ nhi, kết quả nàng lại được nuông chiều thành tánh, coi trời bằng vung, cuối cùng gây ra một trong tám họa lớn.
"đã phiền khiến mẫu thân phải lo lắng, mọi thứ của nữ nhi đều tốt." Từ Ngọc Mẫn trả lời lạnh nhạt xa cách.
"Vậy tốt quá, sư phụ con. . . . . ."
"Sư phụ cũng rất khỏe."
Từ Phu Nhân nhất thời không còn đề tài để nói, nữ nhi cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói với bà, rốt cuộc bà nên làm thế nào cho phải?
May mà, sau khi Từ Ngọc Mẫn khẽ nhấp một ngụm trà, chủ động mở miệng, "không biết hiện nay tỷ tỷ ở đâu?"
Từ Phu Nhân lộ vẻ nặng nề, đau khổ nói: "Nàng bị ban chỉ đưa vào Chùa Bạch Mã tu hành."
nói là tu hành kỳ thật là giam giữ, thậm chí không biết bao lâu nữa tánh mạng của đại nữ nhi sẽ bị lấy mất, thể diện hoàng gia đều bị nàng phá hỏng, sao có thể có kết cục tốt gì.
"Vậy sao?" khóe môi Từ Ngọc Mẫn cong lên chút trào phúng, năm đó đưa nàng vào cửa Đạo, nay lại đưa một người vào cửa Phật, chắc hẳn tỷ muội các nàng đều vô duyên với hồng trần rồi.
"Vương gia có đối đãi tốt với con không?"
Từ Ngọc Mẫn thản nhiên liếc bà một cái, nói: "Rất tốt, trẻ nhỏ ngây thơ, sao có thể không tốt?"
Đồn đãi bên ngoài cũng chỉ nói bốn năm trước Bình vương từng chịu đả thương quá nặng, lúc ấy nàng nghe được cũng không nghĩ nhiều, mà không ngờ trọng thương kia lại làm cho hắn bị ngu dại.
Nàng không rõ nội tình, nhưng vẫn biết cha mẹ cũng nên nói hết thảy mọi chuyện với nàng một chút chứ?! Chẳng lẽ bọn họ nghĩ không cần phải cho nàng biết chân tướng sao?
thật sự quá buồn cười!
Từ Phu Nhân không nói thêm được gì nữa.
Rốt cuộc bọn họ vẫn mắc nợ tiểu nữ nhi, khi đoán được nàng không rõ ràng chuyện ngu dại của Bình vương, đã che giấu nàng sự thật này, sợ lại có chuyện phức tạp.
"Con cùng mẫu thân thực không còn lời nào để nói, không bằng cứ ngồi uống trà lẳng lặng tịnh tâm, chờ chút nữa dùng bữa xong, con và Vương gia rời phủ, tất cả mọi người đều cùng dễ chịu."
"Mẫn nhi. . . . . ."
"Mẫu thân đừng nói nữa." Từ Ngọc Mẫn vô tình nói.
Khuôn mặt Từ Phu Nhân trắng bệch, môi run run, đau lòng - không dám tin nhìn tiểu nữ nhi lạnh lùng đến thế.
Nữ nhi mười mấy năm bà trông trông ngóng ngóng, nay lại xem bà như người xa lạ, cắt đứt ân tình. Trong lòng nữ nhi có hận, bà hiểu được, nhưng bà không thể nào thừa nhận nỗi đau như thế.
Người hầu hạ bên cạnh cũng không dám phát ra một chút tiếng vang, cố gắng biến mình thành vật trang trí trong phòng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại yên tĩnh, có một loại áp lực làm người ta hít thở không thông.
Cứ như thế cho đến khi buổi tiệc đãi khách bắt đầu.
Sau khi dùng bữa, vợ chồng Long Thần Dục liền rời đi.
Mà trên xe ngựa quay về phủ Bình vương, Long Thần Dục nhìn mặt thê tử trầm như nước dựa và bên cạnh cửa kính xe, ánh mắt hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Nàng mất hứng.
Phải nói, ban đầu lúc nàng gả cho hắn vốn đã không quá cao hứng, sau khi động phòng hắn lại không hề nhìn thấy nàng lộ chút tươi cười nào.
"Mẫn nhi mệt lắm sao?" hắn dựa qua, nằm trên đùi nàng hỏi.
Nàng lắc đầu phủ nhận.
"Vậy Mẫn nhi đang nghĩ gì?"
"Ta muốn đến Chùa Bạch Mã."
"Chùa Bạch Mã có gì vui?" Nàng muốn đi gặp tiện nhân Từ Ngọc Dung kia?
Từ Ngọc Mẫn cất giọng bình thản nói: "Muốn đến nhìn thử tỷ tỷ mà ta chưa bao giờ gặp mặt kia, nghe nói dung mạo rất giống ta."
"À." Nàng định làm gì sao?
"không thể đi sao?" Nàng cúi mắt nhìn hắn.
Long Thần Dục cười cười, giơ tay sờ sờ người của nàng, lại có ý bảo nàng cúi xuống, nói bên tai nàng: "Chờ trên người nàng sạch sẽ rồi nói sau."
Cứ thế mà dám bảo ma ma để nàng cùng hắn chia phòng mà ngủ, hừ, chưa gì đã muốn né tránh hắn, nàng không khỏi đã nghĩ quá mức đơn giản.
...
Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu liếc mắt một cái, với tay bẻ một cành liễu, ngồi xổm bên hồ dùng sức đánh vào hồ nước.
"Vương phi, Vương gia đang đợi ngài cùng dùng cơm trưa."
"Bảo chàng tự ăn đi." Hung hăng đánh mặt hồ, vẩy ra bọt nước, Từ Ngọc Mẫn không quay đầu lại cất giọng lạnh lùng nói.
"Ngài không ăn cùng Vương gia, Vương gia sẽ không ăn cơm." Nha hoàn đến mời nàng lộ vẻ khó xử.
"Vậy để chàng chịu đói đi." Lúc ăn cơm còn làm nũng bắt nàng đút, đúng là có bệnh.
hắn thích giả ngu là chuyện của hắn, một chút nàng cũng không hứng thú giúp hắn diễn trò.
Thấy nàng không thèm phối hợp, kia nha hoàn sầu mi khổ kiểm, "Vương phi, coi như ngài thương cho nô tỳ đi."
Từ Ngọc Mẫn nhẹ chống phất trần cầm trong tay dưới cằm, giống một đứa trẻ chăm chú vào cành liễu cầm trong tay, nhìn nó đánh lên mặt hồ tạo thành từng vòng tròn liên tục.
Nàng thương cho người khác, vậy ai sẽ thương cho nàng?
Lơ ngơ không rõ rơi vào chuyện này, bất đắc dĩ và khổ sở trong lòng nàng có thể nói cho ai nghe đây?
"Nương nương, nô tỳ xin ngài, nô tỳ quỳ xuống xin ngài. . . . . ."
Từ Ngọc Mẫn nghe được âm thanh nha hoàn quỳ xuống, rốt cuộc không đành lòng, không cam lòng dùng sức khuấy nước trong hồ, ném cành liễu nằm trong tay ra xa xa giữa hồ, sau đó đứng dậy.
"đi thôi."
"Tạ ơn vương phi." Nha hoàn vui sướng đứng dậy đuổi theo.
Từ Ngọc Mẫn nghịch nghịch phất trần, không yên lòng đi trên đường mòn trải đá cuội bảy sắc dọc hoa viên.
Kỳ thật, nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không muốn đối mặt với Long Thần Dục.
Chỉ là đường có dài cũng phải có điểm cuối, bữa trưa trong đình nghỉ chân cuối đường mòn của hoa viên đã dọn xong, ngồi yên ổn bên bàn đá là nam nhân mà nàng không muốn nhìn đến.
Thấy bóng dáng nàng, Long Thần Dục vui mừng đứng lên, ngoắc ngoắc nàng, "Mẫn nhi, mau tới đây dùng bữa."
Từ Ngọc Mẫn chậm rãi bước qua, yên lặng ngồi xuống bên bàn đá.
Nàng vừa ngồi vững, bọn nha hoàn liền bắt đầu hầu hạ chia thức ăn.
Dùng xong cơm mà chẳng rõ mùi vị, Từ Ngọc Mẫn như cũ quay về tản bộ bên hồ sau hoa viên.
Tâm tình Long Thần Dục tốt liền dung túng tùy hứng của nàng, trong lòng lại nghĩ, mặc kệ nàng có phiền chán không cam lòng thế nào, đêm nay đều phải cùng hắn chung giường chung gối, cũng đừng nghĩ hắn sẽ tốt bụng buông tha cho nàng.
Từ Ngọc Mẫn quả thực rất phiền chán, Quý Thủy của nàng không còn, đêm nay gã nam nhân kia khẳng định sẽ về phòng nghỉ ngơi, cũng sẽ ép buộc nàng, mà nàng thật không thích hắn chạm vào chính mình.
hắn quá mức không biết tiết chế, nàng không chịu đựng nổi yêu cầu thái quá của hắn.
Hai người không yêu thương nhau lại phải làm cái việc thân mật nhất thế gian kia, nàng không thích như vậy.
Nhưng hôm nay nàng lại không có biện pháp, chỉ vì nàng là thê tử của hắn.
Mà nàng lại phải đi gặp Từ Ngọc Dung một lần, chỉ vì đó là một tia hi vọng để thoát đi hết thảy, nếu mình không tuân theo ý Long Thần Dục, hắn khẳng định sẽ không đáp ứng yêu cầu của mình. Trễ hơn nữa, chỉ sợ sẽ không kịp, hoàng gia sẽ không cho phép Từ Ngọc Dung sống lâu.
Dùng sức nắm chặt phất trần trong tay, Từ Ngọc Mẫn âm thầm cắn chặt răng, đêm nay nàng liền thỏa mãn tâm tư của nam nhân kia, ngày mai nàng nhất định phải đi một chuyến đến Chùa Bạch Mã.
Tuy rằng đã quyết định, nhưng thấy sắc trời càng lúc càng tối, tâm tình của nàng cũng không chịu khống chế mà càng lúc càng nôn nóng.
Rốt cuộc cũng không cam lòng!
Sau khi dùng xong bữa tối rồi tắm rửa, lúc nàng trở lại phòng ngủ, Long Thần Dục đã ở đó, mà rõ ràng hắn cũng đã tắm rửa, tóc dài rối tung ở sau người vẫn còn hơi ẩm.
Long Thần Dục vẫy vẫy tay, người hầu liền im lặng lui đi ra ngoài.
Từ Ngọc Mẫn tiếp tục yên lặng chà lau tóc dài của mình, lau xong lại dùng cái lược bằng ngọc cẩn thận chải tóc.
"Mẫn nhi, mau ngủ thôi." hắn trương vẻ mặt hồn nhiên dựa vào giường ngoắc ngoắc nàng.
Khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà co rút, đè nén tức giận trong lòng, từ tốn vấn xong mái tóc trên đầu rồi mới chậm rãi đi tới.
Nàng mới vừa ngồi xuống bên giường, Long Thần Dục liền với tay túm nàng lên giường, gạt lung tung đẩy rơi đôi giày mỏng trên chân nàng xuống, thả màn, trực tiếp lột bỏ xiêm y của nàng, vội vàng đè lên người nàng.
Trong lúc hơi thở hỗn loạn, nàng nghe được hắn nói bên tai: "Chà chà xát xát liền chà rớt mà trốn thoát được sao?"
không có sức để đáp lại lời hắn, thân thể nàng nhanh chóng bị hắn chiếm lấy, thân mình hắn đè lên mãnh liệt không lưu tình mà công thành chiếm đất, khiến nàng sắp ngất đi.
"Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
"không được. . . . . . không chậm được. . . . . ." hắn đói bụng mấy ngày nay đã sớm không nhẫn nại được nữa, mỗi ngày chỉ được nhìn mà không được ăn, trong đầu càng nhớ đến lại càng vất vả.
Sau một trận như mưa to gió lớn, rột cuộc hắn mới có tâm tình từ từ thưởng thức.
Cả đêm ôm nàng lay động, xoay người, nhấm nháp rồi nhấm nháp, mặc kệ chẳng thèm để ý nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, chỉ tận tình tham hoan.
Sắc trời đã trắng bệch, rốt cuộc hắn mới xếp cờ im trống, đổ mồ hôi đầm đìa ôm lấy nàng, vừa lòng thấp giọng lầm bầm nói: "Nếu hôm nay nàng vẫn còn đi được, chúng ta liền đến Chùa Bạch Mã, không dậy nổi thì thôi vậy." Đừng nói bổn vương không cho nàng cơ hội. (quá đen tối!!!)
Lửa hận của Từ Ngọc Mẫn thiêu đốt trong lòng, mở miệng cắn lên đầu vai hắn.
Long Thần Dục ôm nàng cười nhẹ, không chút khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thật tốt.
Bị hắn ra sức cày cấy như vậy, nếu nàng có thể cố hết sức mà đứng lên, cho thấy nàng có lý do không thể không gặp Từ Ngọc Dung, tình huống rõ ràng quá mức kỳ quái sẽ chỉ khiến hắn đề cao cảnh giác, nàng muốn đạt được mong muốn liền không dễ dàng.
Từ Ngọc Mẫn nhắm mắt điều dưỡng, nàng nhất định phải đến Chùa Bạch Mã, trước mắt đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Trong màn cảnh xuân kiều diễm, hai người nằm bên nhau, trong lòng lại xa cách ngàn vạn.
Long Thần Dục cúi mắt ôm chặt người trong lòng, thầm nghĩ: "một ngày nào đó, cả người và lòng nàng đều thuộc về bổn vương."
Sắc chỉ ban cho chùa Bạch Mã một vùng đất rộng lớn, phong cảnh xung quanh cũng rất mê người.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian